Chuyển đến nội dung chính

Phim và bài học: Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên: Chọn

Trong bộ phim nhiều tập "Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên" (Phim Mỹ, sản xuất năm 1974) chuyển tác từ tiểu thuyết cùng tên (1935) của nhà văn Laura Ingalls Wilder (1867-1957), có một tập phim tên là "Kẻ gian lận". Trong đó có một chi tiết đáng ngẫm như sau:

Sự lựa chọn đến từ trái tim là sự lựa chọn khác biệt. (hình từ: Canva)

Albert và Andy là đôi bạn học cùng lớp, là bạn hàng xóm rất thân. Ngoài giờ học, hai cậu bé còn cùng nhau đi câu cá, bắt ếch. Trong đợt kiểm tra cuối kỳ để phân loại lớp và quyết định các học sinh có được lên lớp hay không, Albert luôn dành được điểm cao nhất lớp còn Andy - mặc dù là con của cô giáo chủ nhiệm - nhưng điểm thi lại cuối lớp. Andy bị mẹ mắng và so bì với Albert ngay sau buổi thi hôm đó. 

Sau buổi học hôm đó, trên đường đi học, Andy luôn tỏ ra khó chịu với Albert. Những gì Albert nói ra, Andy đều cho rằng Albert đang tỏ ra kiêu ngạo. Andy quát lớn và đổ lỗi cho Albert chỉ vì Albert học giỏi nên cậu mới bị mẹ mắng.  Andy bỏ chạy về nhà một mình bỏ mặc Albert và Laura đứng nhìn không hiểu mình đã làm điều gì khiến Andy nổi giận. Từ đó trở đi, Andy không còn muốn chơi với Albert nữa.

Albert là cậu bé tinh tế. Dần dà, cậu cũng hiểu được vấn đề giữa mình và Andy. Vì vẫn muốn làm bạn với Andy nên trong lần thi tiếp theo, Albert cố tình làm bài thi thật tệ và điểm thấp lẹt đẹt, thấp hơn cả Andy. Albert chủ động gọi Andy lại cùng nhau xem điểm thi trên bảng. Andy vui mừng ra mặt và bảo: "Ôi trời, Albert, điểm của cậu còn thấp hơn của tớ." Albert cười tươi, hài lòng vì mục đích làm cho Andy vui vẻ trở lại với mình như trước đây đã thành công. Albert lại rủ Andy đi câu cá và bắt ếch với lý do đã chán ngấy việc học và điểm số. Lần này, Andy vui vẻ nhận lời đi ngay. 

"Trên cuộc đời này, điều quan trọng của một người tự do là con luôn được là chính mình."  (Hình Canva)

Tối hôm đó, cô chị Laura về mách bố chuyện Albert cố gắng làm vừa lòng Andy bằng cách cố tình làm bài điểm thấp. Bố Charle Ingalls đã nói chuyện với Albert. Bố hỏi: "Con có biết con làm như vậy cũng là gian lận?" Albert ngạc nhiên về câu hỏi của bố. Bố nói tiếp: "Trong bất kỳ việc gì - thi cử, học tập hay làm nông, làm việc, người nào không cố gắng làm hết sức mình đều là gian lận. Dù người đó học kém nhưng quay cóp để điểm cao hay là người đó học giỏi nhưng cố tình không làm tốt bài thi đi chăng nữa. Nếu con tiếp tục làm vậy, con đang lừa dối Chúa." Và bố không chấp nhận điều đó. "Hơn hết", bố nói tiếp, "...con không thể chỉ vì để trở thành người của công chúng - để được người khác chấp nhận, mà không sống thật với chính con người của mình. Trên cuộc đời này, điều quan trọng của một người tự do là con luôn được là chính mình." 

Câu chuyện của Albert làm mình nhớ lại bài nói chuyện của một người thầy. Thầy cắt nghĩa từ bạn bè. 

Ai là bạn tốt của bạn? (hình từ Canva)

Bạn có nghĩa là những người luôn vui cho thành công của ta, buồn cho những thất bại của ta. Bè là những người vui trên thất bại và ghen ghét trên những thành công của ta. 

Bạn luôn cỗ vũ, động viên, khích lệ ta vươn lên trở thành phiên bản tốt hơn của chính ta ngày hôm nay. Trong khi bè là những người lôi kéo, dụ dỗ và muốn ta không làm gì hết để phát triển, để tốt lên. 

Bè sợ ta hơn họ về mọi mặt, thành công họ trên mọi phương diện. Bạn thì khác, họ sung sướng khi thấy ta trên đỉnh vinh quang. Cho nên mới thấy khi nhắc đến ai đó là một người bạn của ta, từ bạn bao hàm thật nhiều ý nghĩa đáng quý. Nói đến việc, sống nên là chính mình để cống hiến để thấy mình có giá trị. 

Trong cuốn sách "Dám bị ghét" có đại ý là đừng vì sự công nhận của người khác (khen, chê, bình phẩm) mà biến mình trở thành con người mà họ muốn, một con người không phải là chính bạn. Việc một người sống theo sự đánh giá và làm hài lòng người khác cũng giống như hình ảnh một hòn đá to lăn từ trên đỉnh dốc núi xuống. Càng lăn xuống theo dốc một cách bị động, an phận, hòn đã sẽ bị bào mòn và cuối cùng nó trở thành một hòn đá khác không phải là chính nó nữa. 

Pixabay.com

Chọn bạn hay chọn bè? Làm sao để biết được ai là bè, ai là bạn? Sống là chính mình và dám bị ghét? Hay biến mình trở thành một người khác không phải là mình, thậm chí là xấu đi, để vừa lòng thiên hạ và để được tung hô? Điều đó tùy thuộc vào cách nghĩ, sở thích của mỗi người. Nhưng mình cho rằng nếu chọn là chính mình thì dù là ai, cũng là một con người can đảm. Bởi bước ra ánh sáng bao giờ cũng khó khăn hơn ở trong bóng tối. Đứng tách biệt ra khỏi đám đông bao giờ cùng không dễ dàng hơn việc đứng trong đám đông. Bạn nghĩ sao về điều này?





Bài viết được xem nhiều

Sách và kiến thức: Phương pháp E.A.S.Y là gì?

Phim và bài học: Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên Những mùa Giáng sinh không thể quên

Cảm nhận sách: Totto-chan cô bé bên cửa sổ