Chuyển đến nội dung chính

Cảm nhận phim: Con đường đến trường

Bạn còn nhớ con đường đến trường ngày bé của mình như thế nào không? Mình cũng không mấy quan tâm cho lắm cho đến khi xem được phim này của Trung Quốc: Walking to school.


Nhân vật chính:

Phim kể về việc đến trường của hai chị em nhà Naxiang và Wawa. Để đến trường Naxiang phải treo mình bằng dây vải, lơ lửng trên dây cáp rồi trượt dài vượt qua con sông lớn, sâu và chảy xiết. Với Naxiang, việc này không có gì đáng sợ nhưng với mẹ của em thì khác. Vì quá ám ảnh chuyện rơi xuống dòng sông mà mẹ của Naxiang nhất quyết không cho cậu con trai duy nhất trong nhà là Wawa vượt sông đi học như chị mình hay là đi gọi bác sỹ đến khám cho bà nội trong lúc nguy cấp.


Cậu bé Wawa có thân hình nhỏ nhắn, khuôn mặt khôi ngô, đi chân đất, mặc chiếc áo khoác màu vàng rộng hơn người đang loay hoay với những dây và móc tập luyện vượt qua sông trên mái nhà. Đến một ngày nọ, cậu canh giờ mẹ đi làm đồng, ngụy trang người nộm trên mái nhà bằng chiếc áo khoác của cậu và trượt theo dây cáp băng qua sông đến trường của chị. Chẳng may cô giáo đã nhìn thấy cậu đang đứng lén bên cửa sổ lớp học, chỉ tiếc là cô chưa kịp tóm được cậu thì Wawa vụt chạy về tới nhà mà không bị mẹ phát hiện ra. Đó là một cậu bé thông minh, chỉ đứng ngoài cửa sổ cậu đã học thuộc bài thơ mà chị mình đang được dạy.

Ấn tượng đọng lại:

Phim chẳng có gì buồn cho đến khi cô chị Naxiang vì với tay chụp lấy chiếc giày mới mua cho Wawa nên dây thừng bị đứt và cô bé rơi xuống giữa dòng sông. Wawa mất chị, bần thần không thiết tha đến việc đến trường. Ngày cậu được mẹ cho phép băng qua sông đến trường, cậu như cái xác không hồn, không cảm xúc lững thững theo mẹ và cha ra bờ sông. Nhưng khi nhìn chiếc ủng màu đỏ của chị Naxiang mặc khi rơi xuống sông đang dập dềnh bên mỏm đá, Wawa bỏ chạy vào nhà.

Cậu bé Wawa ngày nào vui tươi bên chị Naxiang giờ không nói, không cười, chỉ biết ngồi vẽ. Cậu vẽ lên vách tường hình hai chị em dắt tay nhau qua chiếc cầu mới xây bắc qua con sông. 

Trong hoàn cảnh nghèo khó ánh lên nụ cười tươi rói của Naxiang, lòng ham thích học hành của Wawa. Cuối phim hiện lên hình ảnh hai chị em cùng dắt tay nhau chạy qua cây cầu thép vững chắc mới xây với nhiều cờ đỏ treo phấp phới trong gió. 

Ám ảnh là có thật bởi con đường đến trường của Naxiang và Wawa quá nguy hiểm. Ở giữa hai bờ mà bên kia là bờ tri thức, để đến được bờ bên đó, các em phải đánh đổi sinh mạng của mình, đó là điều khiến cho mình cảm thấy xót xa và nhận ra mình đã quá may mắn khi sống trong điều kiện thuận lợi hơn các em rất rất nhiều.


Bài viết được xem nhiều

Sách và kiến thức: Phương pháp E.A.S.Y là gì?

Phim và bài học: Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên Những mùa Giáng sinh không thể quên

Cảm nhận sách: Totto-chan cô bé bên cửa sổ