Hôm vừa rồi mình mới đọc xong cuốn sách "The giving tree" (1964) của Shel Silverstein (1930-1999) - nhà văn, nhà thơ, họa sỹ tranh biếm họa, nhạc sỹ và nhà viết kịch người Mỹ. Nhân lúc cảm xúc còn nóng hổi, mình viết luôn bài này.
Bởi trưởng thành không phải chỉ là già đi mà còn là sự lớn lên của tâm hồn |
Sách đặc biệt là vì những nét vẽ đơn giản đen trắng; đặc biệt vì truyện chỉ có hai nhân vật xuyên suốt là Cây Táo và cậu bé; đặc biệt vì truyện hết sức ngắn gọn và dễ hiểu miêu tả về tình yêu thương của cha mẹ dành cho con cái và hạnh phúc của người làm cha mẹ.
Nếu một ngày con hỏi mình: "Mẹ ơi! yêu thương là gì hả mẹ?", "Mẹ ơi! hạnh phúc là gì?", mình sẽ không ngần ngại kể cho con nghe câu chuyện "The giving tree" của Shel.
Lúc cậu bé còn nhỏ tuổi, cây Táo là bóng mát, nơi chơi đùa của cậu. Khi lớn lên, táo giúp cậu có tiền để có những niềm vui mới, có gỗ để xây nhà, có thuyền để đi ra khơi xa. Lúc về già, chùng chân mỏi gối, gốc cây táo bị đốn hạ lại là cái ghế cho cậu bé ngồi nghỉ chân.
Lúc nhỏ tuổi, cậu luôn ở bên cây Táo: Kết lá làm vương niệm chơi trò chúa tể rừng xanh, leo trèo đu cành cây và ăn những quả táo chín. Lúc trưởng thành, cậu bé dần dần rời xa cây Táo. Cậu có tình yêu mới. Cậu bị vướng vào những lo toan của cơm áo gạo tiền. Cậu năm lần bảy lượt đến cầu xin cây táo để có tiền, có nhà, có thuyền. Cậu chỉ đến với cây Táo khi cậu cần một thứ gì đó. Và cho đến khi chẳng thể làm được gì nữa, cậu đến bên cây Táo, nghỉ ngơi.
Với cây Táo, những điều cậu bé muốn, cây chẳng bao giờ từ chối. Cây còn lấy đó là niềm hạnh phúc. Với cây, hạnh phúc chính là giúp người cây yêu thương có được thứ họ muốn cho dù có phải hy sinh thân mình. Tình yêu thương mà cây Táo dành cho cậu bé là vô điều kiện. Chưa bao giờ sau những lần xa vắng cậu bé quay trở lại, cây Táo lại hờn giận cậu. Và cứ mỗi lần cậu bé lấy thứ gì đó từ cây Táo, cây lại cảm thấy hạnh phúc. Vì cây biết mình vừa cho đi thứ cậu bé cần. Vì cây biết mình đang cống hiến.
![]() |
Nguồn: cafebiz.vn |
Liệu rằng cậu bé có yêu thương cây Táo?
Liệu rằng cậu bé có biết cây Táo rất yêu thương cậu?
Bởi vì ngay cả khi đã trưởng thành cậu vẫn đến cầu xin cây, hồn nhiên chặt đốn cây làm thuyền? Và khi già cỗi, cậu lại đến bên cây, ngồi trên gốc cây bị chặt hạ? Sau những lần lấy đi thứ gì đó của cây, cậu cũng không nói một lời cảm ơn cây Táo. Mình mong chờ lời nói cám ơn ấy biết bao hay ít ra cũng là thái độ tỏ ra hối hận của cậu bé lúc về già khi ngồi trên gốc cây. Nhưng thật tiếc là đã không có gì xảy ra cả. 😔
Mình cứ bị ám ảnh bởi cây Táo luôn sẵn sàng "mất đi" từng bộ phận trên cơ thể để giúp cậu bé thỏa mãn điều cậu muốn: Lá cây, quả, cành và thân. Nhưng cũng đúng thôi, lẽ tự nhiên, cây sinh ra để cống hiến cho những điều đó. Hay có phải truyện chỉ xây dựng một chiều - chiều cho đi của cây Táo để làm nổi bật một cách tuyệt đối tình yêu thương vô điều kiện của cây Táo dành cho cậu bé.
Với mình, "The giving tree" còn nhắc nhở mình về sự hy sinh của cha mẹ dành cho con cái. Cha mẹ sẵn sàng cho con tất cả - ngay cả mạng sống của mình, để con được hạnh phúc. Chính vì vậy, những đứa con cũng nên biết yêu thương cha mẹ. Đừng như cậu bé, chỉ biết nhận mà không biết cho đi, quan tâm trở lại với những người yêu thương mình. Bởi trưởng thành không phải chỉ là già đi mà còn là sự lớn lên của tâm hồn./.
---
Ghi chú:
"The giving tree" đã từng được xếp hạng thứ 9 trong nhóm 100 tác phẩm văn học Mỹ hay nhất dành cho thiếu nhi vào năm 2012 do tạp chí Scholastic Parent and Child bình chọn.